Lào trả về Việt Nam 10 tín đồ Bà Cô Dợ; Thông tin mới liên quan Tịnh thất Bồng Lai
Bản tin tôn giáo tháng 11/2024 gồm các sự kiện nổi bật: * 10 tín đồ Bà Cô Dợ vượt
Nếu có một nơi nào đó mà phụ nữ dễ bị quấy rối tình dục thì rất có thể nơi đó là bệnh viện, nhất là bệnh viện công. Tôi nói ra điều này sau một vài lần bị quấy rối tình dục trong các bệnh viện công.
Những ai từng phải đi chụp X-quang tim phổi ở bệnh viện hẳn đều quen thuộc với việc phải cởi hết áo và đứng chụp trong tình trạng bán khoả thân trước mặt các nam bác sĩ. Điều này được các bác sĩ giải thích là do áo ngực phụ nữ thường có kim loại, tia X không thể đi qua được và chất lượng các máy chụp X-quang không đủ tốt để có thể xuyên qua áo bệnh nhân nên phải cởi hết.
Kể từ khi tôi dậy thì, người đầu tiên nhìn thấy cơ thể tôi lại chính là các bác sĩ này, vào khoảng năm tôi 16 – 17 tuổi. Lúc đó, với tâm lí của một cô gái mới lớn, tôi cảm thấy khá xấu hổ và bối rối nhưng tôi tự nghĩ rằng công việc của họ phải như vậy. Tất cả quá trình thay đồ rồi di chuyển trong tình trạng bán khoả thân như vậy đều diễn ra trong phòng chụp chỉ có mình tôi và một nam bác sĩ. Phòng đó được kết nối với một phòng nhỏ khác thông qua một tấm kính. Đôi khi còn có thêm một bác sĩ khác phía sau tấm kính đó và cảm giác của tôi như đang phải “biểu diễn” cơ thể mình vậy. Về sau, đi chụp nhiều lần tôi cũng đâm quen, coi đó là chuyện bình thường.
Nhưng một chuyện xảy ra khiến tôi rất bức xúc. Đó là một lần đi chụp X-quang ở một bệnh viện công. Bình thường bác sĩ chỉ đứng xa xa để hướng dẫn bệnh nhân đứng vào vị trí chụp sao cho chuẩn nhất, nhưng vị bác sĩ của tôi hôm đó vừa thấy tôi cởi áo liền xông ra, thản nhiên nói “để anh giúp em” rồi tiến tới “giúp” cởi áo ngực của tôi. Tôi nói tôi tự làm được thì ông ta cười cười rồi kéo tôi ra cái máy chụp.
Chuyện chưa dừng ở đó. Ông ta đòi chỉnh tư thế của tôi trước khi chụp, bằng cách đứng phía sau tôi, vòng tay ra phía trước để chỉnh, và… nắn bóp. Ông ta luôn miệng nói “để anh chỉnh cho thế mới đúng”, rồi yêu cầu tôi nhịn thở để chụp khỏi rung. Trong tình thế vừa đứng im, vừa nhịn thở, tôi không còn phản ứng được gì nữa. Hơn nữa, nếu tôi có phản ứng thì vị bác sĩ kia cũng có thể dễ dàng thanh minh là chỉ đang giúp người bệnh chỉnh tư thế. Tôi cảm thấy mình hoàn toàn đuối lý nếu làm ầm lên.
Về sau tôi đi chụp X-quang ở một bệnh viện tư thì không thấy chuyện này. Họ cho bệnh nhân thay áo bệnh nhân ở một khu kín riêng biệt để sao cho không có kim loại trên quần áo, đảm bảo tia X đi qua được. Không có chuyện phải khoả thân trước mặt ai. Một chuyện đơn giản như vậy mà bao nhiêu năm qua tôi đi các bệnh viện công lần nào cũng phải cởi hết áo.
Một chuyện nữa, tệ hơn nhiều, xảy ra khi tôi phải nằm viện điều trị sau phẫu thuật, cũng ở một bệnh viện công lập. Tôi thuê một phòng dịch vụ riêng. Bác sĩ theo dõi sau mổ của tôi là một ông phó khoa, khoảng hơn 40 tuổi, trông khá chắc chắn, bình tĩnh, nhẹ nhàng, đức độ. Nếu nhìn bên ngoài, chắc chẳng ai nghi ngờ gì về đạo đức của ông ấy cả, tôi cũng không hề thấy có bất cứ điều tiếng gì về vị bác sĩ này từ phía các bệnh nhân khác nên cảm thấy rất yên tâm. Nhưng đến khi được ông khám bệnh cho thì tôi cảm thấy rất hoang mang.
Khi đến khám cho tôi, ông ấy đuổi hết người nhà ra ngoài, chỉ còn lại ông ta và cô y tá. Thôi thì cũng là chuyện bình thường. Cái bất thường xảy ra từ lúc ông ta ngồi ghế đối diện với tôi, hỏi han rất thân mật và bắt đầu tự ý… cởi cúc áo của tôi. Tôi hơi sững sờ nhưng nghĩ trường hợp của tôi đúng là phải cởi áo ra mới khám được. Nhưng đúng ra chỉ cần cởi cúc áo là có thể khám, ông ta cởi hẳn áo của tôi ra. Khám xong, ông ta xoa xoa vai tôi như thể động viên, rồi mặc áo cài cúc lại cho tôi. Cô y tá đứng ở cửa phòng như thể canh chừng giúp cho vị bác sĩ.
Đó là lần thăm khám đầu tiên. Cứ khoảng ba ngày ông ta sẽ khám lại một lần và ngày càng… tự nhiên hơn. Về sau, ông ta rất hay để hai tay chống thẳng lên đùi tôi, nói chuyện tỉnh bơ ở khoảng cách rất gần. Có lần thì đưa tay xoa xoa lưng tôi lúc tôi không mặc áo. Tôi khó chịu và cảm giác thấy rằng mình đang bị quấy rối nhưng không làm gì được.
Tôi chẳng nói chuyện này với người nhà, sợ họ lại thêm lo lắng. Hơn nữa, bệnh nhân ở vị thế rất yếu thế so với bác sĩ. Trong trường hợp của tôi, được bác sĩ phó khoa khám cho đã là một điều may mắn nên tôi cũng chẳng dám có ý kiến gì. Lằn ranh giữa thăm khám và lợi dụng lại rất khó làm rõ, có nói ra cũng chẳng biết phải kiếm bằng chứng thế nào để bảo vệ mình. Thường bệnh nhân đã ốm yếu đủ đường, sợ bác sĩ gần chết, có ức mấy cũng phải nuốt vào. Đúng kiểu trên mạng có câu nói đùa: “mặc áo blouse trắng vào, bảo cởi là phải cởi, bảo nằm là phải nằm”.
Chuyện bị quấy rối tình dục của tôi dĩ nhiên không chỉ xảy ra ở bệnh viện. Cũng không phải tất cả các nam bác sĩ đều như vậy. Tôi cũng đã gặp rất nhiều bác sĩ nghiêm túc và tạo cho bệnh nhân cảm giác an toàn, được tôn trọng. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh một điểm ở đây rằng, bệnh viện là nơi cực kỳ dễ dàng cho bác sĩ quấy rối tình dục bệnh nhân.
Qua những chuyện này, tôi nghiệm ra rằng, vấn đề chính của chuyện quấy rối hay lạm dụng tình dục nằm ở vị thế hoàn toàn mất cân đối giữa thủ phạm và nạn nhân. Thủ phạm thường ở thế rất mạnh, còn nạn nhân thì ở thế rất yếu. Ít có nơi nào chuyện này rõ ràng như ở trong bệnh viện. Phụ nữ muốn tránh bị quấy rối thì rất nên tự tạo ra cái vẻ uy nghiêm của mình, khiến cho đối phương có ý đồ xấu cũng e ngại mà tránh ra.
T.B
Bạn từng bị quấy rối hay tấn công tình dục? Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn và góp phần thay đổi thực trạng này. Xin gửi bài tại đây.
Luật Khoa đảm bảo giữ kín danh tính tác giả.