Kỳ 9 – Án lệ thứ 42: Khi cảnh sát không làm gì cả

Kỳ 9 – Án lệ thứ 42: Khi cảnh sát không làm gì cả

Nam Quỳnh (dịch)

Lời giới thiệu:

Dự án Rightsinfo do luật sư tranh tụng chuyên về nhân quyền Adam Wagner thành lập ngày 22 tháng 04 năm 2015 với mục đích truyền bá kiến thức về nhân quyền tại Anh.

Loạt bài 50 Án Lệ Nhân Quyền Làm Thay Đổi Vương Quốc Anh là một trong những sản phẩm đặc sắc nhất của trang này.

Kỳ trước:

Kỳ 1 – Án lệ thứ 50: Mời lên máy bay nào, miễn Bạn không phải là người Di Gan!

Kỳ 2 – Án lệ thứ 49: Chúng tôi là một gia đình, hãy trả con lại cho tôi!

Kỳ 3 – Án lệ thứ 48: Bà ta nhảy xổ vào một đoàn tàu đang chạy. Bệnh viện đáng ra đã phải làm nhiều hơn thế

Kỳ 4 – Án lệ thứ 47: Họ đã phạm sai lầm, nhưng không phải ai cũng cần biết điều đó

Kỳ 5 : Án lệ thứ 46 – Vứt chìa khóa

Kỳ 6 – Án lệ thứ 45: Ta biết điều tốt nhất cho con

Kỳ 7 – Án lệ thứ 44: Hãy chứng minh tôi điên

Kỳ 8 – Án lệ thứ 43: Cái Chết Của Tôi, Lựa Chọn Của Tôi

Án lệ thứ 41: Khi cảnh sát không làm gì cả

Bạn bị theo dõi một cách gắt gao. Bạn cảm thấy luôn có những con mắt nhìn bạn trong mọi bước đi. Tài sản của bạn bị phá hủy – lốp xe bị chọc thủng, cửa sổ nhà bị đập bể. Những dấu hiệu cho thấy điều gì đó đang đến. Nhưng là gì? Bạn khẩn thiết tìm đến sự bảo vệ của cảnh sát. Nhưng không ai đến giúp. Ngay sau đó, kẻ đeo bám bạn xuất hiện ngay cửa nhà với một khẩu súng. Mối đe dọa đã trở thành sự thật. Suy nghĩ cuối cùng của bạn – “Cảnh sát đâu rồi?!”

Sự trì trệ của lực lượng cảnh sát có thể mang đến những ảnh hưởng không nhỏ cho đời sống của người dân. (Ảnh minh họa)

Đó là hiện thực kinh hoàng đã xảy ra cho Ahmet Osman. Thanh niên này và gia đình đã bị theo dõi bởi Paul Paget-Lewis, một thầy giáo tại trường của Ahmet Osman. Cảnh sát được nhiều lần cảnh báo nhưng họ không ngăn được Paget-Lewis bắn trọng thương Ahmet và bắn chết cha của cậu. Paget-Lewis bị kết án ngộ sát.

Thế còn những cảnh sát đã thất bại trong việc ngăn chặn sự việc? Gia đình Osman kiện họ ra tòa vì đã lơ đãng trong việc bảo vệ gia đình họ. Nhưng tòa án Anh quốc tuyên rằng cảnh sát không có trách nhiệm bảo vệ riêng biệt với gia đình này và vì thế không thể quy trách nhiệm là họ đã không hoàn thành nhiệm vụ nếu chưa có đầy đủ chứng cứ.

Ahmet và mẹ cậu không bỏ cuộc. Họ kiện tiếp lên Tòa Nhân Quyền Châu Âu, cáo buộc rằng quyền sử dụng tòa án của họ đã bị xâm hại. Các quan tòa Châu Âu tuyên rằng nhân quyền của gia đình Osman đã bị vi phạm vì họ “có quyền bắt cảnh sát chịu trách nhiệm về việc làm và thiếu sót của bản thân họ” Nhà chức trách Anh không có lý do chính đáng để cho cảnh sát miễn trừ trách nhiệm khỏi các phàn nàn về hành vi của họ.

Án lệ Osman đã buộc cảnh sát Anh phải thay đổi nghiệp vụ. Cảnh sát bây giờ phải đưa ra “cảnh báo Osman” cho người đang gặp nguy hiểm, cho họ biết cách để được bảo vệ. Thế nên, cho dù kết quả vụ việc không tốt đẹp cho gia đình Osman, nhờ có họ, cảnh sát chắc sẽ hành động nhanh chóng hơn trước khi một thảm họa tương tự đến với bạn.

Câu chuyện nói trên chỉ là tóm gọn quyết định của Tòa. Bạn có thể đọc quyết định đó ở đây: http://www.bailii.org/eu/cases/ECHR/1998/101.html

Nguồn:

They Kept Telling The Police, But The Police Did Nothing

Bạn đã đăng ký thành công!

Mừng bạn trở lại!

Bạn đã đăng ký thành công.

Vui lòng kiểm tra hộp thư để lấy link đăng nhập.

Thông tin thanh toán của bạn đã được cập nhật.

Thông tin thanh toán của bạn chưa được cập nhật.